Trần Khánh khẽ liếc mắt qua, liền cảm nhận được khí tức của Hoàng Xương Minh rất trầm ổn, tu vi ở Bão Đan Kình hậu kỳ.
Đệ tử ngoại môn mà cũng ở Bão Đan Kình hậu kỳ sao?
“Làm phiền Hoàng sư đệ rồi.” Trần Khánh gật đầu.
“Trần sư huynh khách sáo rồi, đây là việc trong phận sự.”
Hoàng Xương Minh cười tươi hơn, nghiêng người dẫn đường: “Trần sư huynh mới đến, nếu có gì không hiểu, cứ hỏi ta, Hoàng mỗ nhất định biết gì nói nấy, không giấu giếm chút nào.”
