Lão Triệu Đầu xoa xoa tay, gương mặt đầy nếp nhăn cố nặn ra một nụ cười: “Trần chấp sự… Trần thủ tịch cứ yên tâm! Lão hán nhất định sẽ tận tâm tận lực, quản lý tốt ngư trường! Sau này có rảnh, ngài nhớ thường xuyên quay về thăm. Mọi người đều nhớ đến lòng tốt của ngài.”
Trong lời nói của ông ta mang theo sự tiếc nuối và lưu luyến sâu sắc.
Vị chấp sự trẻ tuổi này tuy không nói nhiều, nhưng xử sự công bằng, chưa bao giờ cắt xén bớt của ai.
Lâm Tuyết đứng lùi lại phía sau đám đông, mím chặt môi.
Nàng mấy bận muốn mở lời, song lại chẳng biết nên nói gì.
