Hà Vu Chu cười nói: “Hà tất phải vội vàng như vậy? Không đi thăm Lan Tâm sao?”
Hạ Duyệt Đình cười khổ: “Việc này vô cùng hệ trọng, mong Hà chưởng môn lượng thứ.”
Hà Vu Chu cũng không giữ lại nữa.
Sau đó Hạ Duyệt Đình cũng dẫn người của Tê Hà sơn trang rời đi.
Hà Vu Chu dõi theo bóng lưng Hạ Duyệt Đình, ánh mắt hơi nheo lại nhưng không nói thêm gì.
