Hà Vu Chu cúi người bên thi thể Chu Niệm Sơ, cẩn thận lục soát một lát, ngoài mấy bình đan dược trị thương thông thường ra thì đúng là không thu được gì.
Hắn đứng thẳng người, khẽ nhíu mày.
Lãnh Thiên Thu trầm giọng nói: “Phệ Tâm xảo quyệt như hồ ly, thấu hiểu đạo lý mang ngọc trong người là có tội, những thứ thu được trong Địa Nguyên Quật ắt hẳn phi phàm, gã tuyệt đối không mang theo bên mình, có lẽ đã sớm giấu những thứ thật sự đáng tiền ở nơi nào đó rồi.”
Thạch Trấn Nhạc đứng một bên nghe vậy, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.
Những gì tích lũy trong Địa Nguyên Quật là tâm huyết nhiều năm của Huyền Giáp Môn, càng là một phần quan trọng trong cống phẩm nộp lên Thiên Bảo Thượng Tông, nếu mất hết thì Huyền Giáp Môn không chỉ nguyên khí đại thương mà còn không cách nào ăn nói với thượng tông.
