Dây leo khô, cây già, quạ chiều.
Khắp núi khắp đồng, trời đất trắng xóa, căn nhà tranh đổ nát, tiêu điều nằm giữa tuyết trắng, tựa như một vết mực trên tờ giấy trắng, nổi bật đến cực điểm.
Khoảnh khắc sau, một làn gió nhẹ thổi qua.
“Cót két.”
Cùng với tiếng động khẽ, cánh cửa nhà tranh bị gió lạnh thổi động, lờ mờ lộ ra cảnh tượng bên trong, nhưng chỉ là một mảng tối tĩnh mịch, sâu thẳm.
