“Đạo hữu vẫn là đừng nên miễn cưỡng bản thân.” Bàn Hoàng khẽ an ủi: “Sư phụ học rộng hiểu sâu, những thứ này vốn dĩ không phải để chúng ta tu luyện.”
“Hơn nữa cho dù học được cũng vô dụng, sư phụ năm xưa từng nói, bản chất của nó thực ra không phải trận pháp, mà là một bộ thuật biên chức Quả Vị, năm xưa sư phụ hùng tâm tráng chí, muốn lại không chứng ra một Quả Vị Đạo Tâm, khiến Đạo Tâm và Pháp Thân đối lập, rồi dùng Âm Dương để cân bằng…”
Lời còn chưa dứt, Lữ Dương đột nhiên ngẩng đầu: “Quả Vị? Đạo Tâm?”
Lời của Bàn Hoàng như tiếng sét giữa trời quang, lập tức xé tan màn sương mù trong lòng Lữ Dương, cũng khiến hắn như được khai sáng, trong mắt chợt hiện lên vẻ nóng bỏng.
『Ta đã bị một lá che mắt.』
