“Hắn tiêu hao nhiều hơn ta.”
Lữ Dương hít sâu một hơi, trong miệng và kẽ răng tràn ngập mùi máu tanh, nhưng không hề hoảng loạn: “Ta dù sao cũng chiếm được tiên cơ, còn đánh cho hắn một đòn bất ngờ.
Sau vài lần giao thủ, pháp lực của hắn tiêu hao chắc chắn nhiều hơn ta. Trước đây khi dùng Phàm Ác Giai Trảm, ta không thể sánh bằng hắn về phương diện pháp lực, nhưng giờ đã khác, thế cục đảo ngược, có lẽ ta có thể đồng thời vượt qua hắn về cả pháp lực và pháp thuật, nhân cơ hội này khiến hắn bị thương nhẹ.”
“Đáng tiếc, đây hẳn là cực hạn rồi.
Ngang Tiêu không phải kẻ ngu dốt, nếu lại nhân cơ hội này làm hắn bị thương thêm một lần nữa, hắn hẳn sẽ nhận ra vấn đề về pháp lực, rồi sẽ không dùng Tri Kiến Chướng để hồi phục nữa.”
