Bạch Chiêu Tài vừa nghe lời này, lập tức không lau nước mắt nữa, gã đầy mong đợi nói: "Ta nghe nói nhà chúng ta có minh hí, còn có cái gì mà vũ điệu nóng bỏng đó, có thể mời các cô nương, vũ cơ của Diệu Ảnh Các, Thúy Vân Lâu đến múa hát không?"
Từ Thanh vừa rồi còn chút cảm xúc buồn bã nhỏ nhoi lập tức tiêu tan, hắn nhất thời không phân biệt được rốt cuộc lão huynh này muốn tự mình xem vũ điệu nóng bỏng, hay là muốn cho phụ thân mình xem.
Bạch Chiêu Tài thấy Từ Thanh im lặng, không khỏi thở dài nói: "Phụ thân ta lúc sinh thời chưa từng hưởng thụ, lần duy nhất đến hoa lâu bàn chuyện làm ăn, lại để ta nhìn thấy, còn lén nói cho mẫu thân ta biết, ta thật sự có lỗi với phụ thân ta."
“Giờ đây ta chỉ muốn lão nhân gia sau khi khuất núi có thể vui vẻ một phen, những nguyện vọng người khi còn sống chưa thể thỏa mãn, ta sẽ thay lão nhân gia thực hiện!”
Từ Thanh nghe xong luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Dù cách báo hiếu của gã có phần độc đáo, nhưng xét cho cùng, tấm lòng vẫn là thiện lương.
