Lư Tú vất vả lắm mới sống lại một lần, trong lòng không mong cầu trường thọ, hắn chỉ không thể nào nguôi ngoai được sự bất lực khi đối mặt với yêu tà năm xưa.
Nếu hắn có năng lực phá trừ tà vọng, diệt trừ yêu ma, nào đến nỗi để Dương Minh Xuân tùy ý làm bậy đến tận bây giờ?
"May được tiên sinh không chê, đệ tử nguyện học pháp môn lập thân hộ đạo!"
Lư Tú đã hạ quyết tâm, nếu hắn thật sự học được chân pháp, vậy hắn nhất định sẽ hành tẩu thế gian, trảm yêu phục ma, dẫu không thể trả lại sự trong sạch cho đất trời, cũng phải dốc hết sức mình để thế gian này bớt đi những oan khuất bất công.
"Ngươi không cần phải vậy, đạo của ta không hợp với ngươi, không làm sư phụ của ngươi được. Pháp môn Văn Tâm Điêu Long này là ta tình cờ có được, ta làm được nhiều nhất cũng chỉ là dẫn dắt ngươi nhập môn, còn thành tựu sau này thế nào, phải xem vào chính bản thân ngươi."
