“Trẫm chưa từng truy cứu tội quấy nhiễu lăng mộ ngày trước của hắn, ngược lại còn dung túng cho hắn tiến cống, vậy mà hắn lại có dã tâm sói, dám xâm phạm Vương Lăng, bắt tướng thần của Trẫm, diệt hồn linh của hắn, chẳng lẽ hắn cho rằng Vương Lăng của ta dễ bắt nạt sao?”
Dứt lời, trên thân Đa Ách Quỷ Vương bỗng nhiên bùng phát âm khí hắc viêm nồng đậm như thực chất, các tướng thần trong lăng đều quỳ rạp xuống đất, không dám lên tiếng.
Quỷ Vương chuyển mắt nhìn Quỷ Phu Tử đang quỳ rạp dưới đất, ra lệnh: “Phu Tử nghe chỉ! Trẫm lệnh ngươi tức khắc xuất sứ đến trước điện Âm Thực Pháp Vương. Thiên Sư phủ đã dám phạm Vương Lăng của Trẫm, Trẫm liền cùng hắn không đội trời chung. Ngươi lấy Ngự ấn của Trẫm làm bằng chứng, cáo với Pháp Vương, nếu hắn có lòng, Trẫm liền giúp hắn chống lại Bát Kỳ Nguyên Soái, trừ đi tâm phúc đại họa.”
Quỷ Phu Tử nghe vậy đành bất đắc dĩ đáp lời, hắn hiểu Quỷ Vương mượn cớ Thiên Sư phủ chinh phạt Bát Kỳ Nguyên Soái chỉ là để có danh chính ngôn thuận, dù sao hương hỏa mà Hồng Y giáo cung phụng cùng thương thế của Quỷ Vương có diệu dụng cực lớn.
Ngày hôm đó, Âm Hà Cổ Đạo vốn tương đối yên bình bỗng nhiên bắt đầu chấn động, tiếp đó có khô lâu chiến mã phi nước đại như sấm, Từ Thanh theo tiếng động mà nhìn, chỉ thấy nơi xa cát bụi cuồn cuộn, Bát Kỳ Nguyên Soái dẫn theo ba ngàn kỵ binh từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước quân doanh.
