Chu Ung cười lạnh nói: “Cô dẫn Bắc Địa hổ bôn, phá ba cửa ải thế như chẻ tre, cần gì phương ngoại thuật?”
Mạnh Vĩnh Trinh cười lớn nói: “Vương sư tuy dũng mãnh, nhưng đường tuyết tắc nghẽn, ngựa lún chìm vó, đại quân khó đi từng bước, bần đạo vừa hay có pháp khai lộ, có thể giải mối lo này; lại nữa, Kinh sư thành sắt tường vàng, khó lòng phá vỡ, bần đạo cũng có pháp khai thổ, có thể sửa thông đường, khiến Vương sư âm thầm vượt qua, việc này chẳng khác nào thiên binh giáng thế, thành kiên cố chỉ trong nay mai ắt phá được.”
Chu Ung ánh mắt lóe lên, trầm tư hồi lâu nói: “Ta dù không cần phương thuật của các ngươi tương trợ, cũng có thể dọn sạch đường tuyết, phá vỡ thành kiên cố này.”
Mạnh Vĩnh Trinh liên tục xưng phải, nhưng khi rời khỏi doanh trướng, gã vẫn lộ ra một nụ cười tự tin.
Sau khi cho Mạnh Vĩnh Trinh lui, Chu Ung trầm mặc một lát, lại đến trước giường Công Tôn Tấn.
