Tòa cung điện bỏ hoang này vẫn là những bức tường đổ nát như cũ, nhưng lại bất ngờ tỏa ra mùi thức ăn thơm nức, tô điểm cho nơi tĩnh mịch này thêm vài phần hơi thở của chốn nhân gian.
Hắn men theo mùi hương xuyên qua sân viện cỏ dại mọc um tùm, chỉ thấy một chiếc bàn thấp đặt yên tĩnh ở chính giữa.
Tư Không Diễm đang ung dung thưởng rượu, Tô ma ma bưng đồ ăn nóng hổi từ trong nhà bước ra, hiền từ bày từng đĩa lên bàn.
"Nãi nương, khách nhân đến rồi, bấy nhiêu là đủ rồi." Tư Không Diễm mỉm cười nói.
Tô ma ma ngước mắt nhìn Chu Thanh, khẽ gật đầu: "Vậy hai vị cứ dùng trước."
