Nói xong, lão vung tay áo xé rách hư không.
Trước khi đi, lão nhìn Hiên Viên Hạo một cái đầy thâm ý: “Nhớ hành sự cẩn trọng.”
Đợi khe nứt không gian khép lại, Hiên Viên Hạo đứng giữa hư không, nét ưu tư giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn.
“Gần đây quả thật là thời buổi loạn lạc…”
Hắn khẽ thở dài, nuốt một viên đan dược trị thương rồi cũng giơ tay vạch ra một lối đi trong không gian, lao nhanh đi theo khí tức của Hiên Viên Sát.
