Chu Thanh cũng không dễ chịu gì.
Trán hắn gân xanh nổi lên, mồ hôi hột lăn dài, huyết hoàng đạo văn giữa mi tâm đã rực sáng đến mức chói mắt.
Hắn siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng dùng cơn đau để giữ tỉnh táo: “Ta… ta cũng không khống chế được…”
“Ngươi… ngươi đi mau…” Thẩm Hàn Y khó khăn nặn ra mấy chữ, giọng nói đã mang theo vài phần yếu ớt.
Chu Thanh mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng.
