Đối mặt với tiếng gầm giận dữ của Thẩm Liệt Dương, Liễu Như Sương lại đột nhiên cười lên a dua: "Ngươi à, vẫn chưa đủ tàn nhẫn!"
"Tuy sau đó ngươi đã huyết tẩy đám đạo phỉ kia, nhưng có những chuyện... không phải cứ xóa sạch dấu vết là có thể xem như chưa từng xảy ra!"
"Ta đã nói, bảo ngươi câm miệng!" Thẩm Liệt Dương đột ngột đứng dậy, uy áp kinh khủng như núi cao ầm ầm giáng xuống.
Liễu Như Sương bị luồng khí thế này ép lùi lại nửa bước, nhưng nhanh chóng ổn định thân hình, trong mắt lóe lên một tia oán độc.
"Thẩm Liệt Dương, ngươi gầm gừ với ta cái gì?! Tám đại thế gia — Tô, Triệu, Diêm, Hàn, Thẩm, Liễu, Lục, Chu!"
