“Ầm!!!”
Luồng kim quang chém xuống, khiên lôi điện nổ tung, Chu Thanh bị chấn lui mấy chục trượng, mặt đất dưới chân cày ra hai vết hằn sâu.
Khóe miệng hắn ứa ra một tia máu tươi, nhưng chiến ý trong mắt lại càng thêm rực cháy.
“Ta đang đợi ý cảnh của ngươi!” Chu Thanh nói thẳng, vết máu nơi khóe miệng chưa lau, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm Hiên Viên Sát.
Hiên Viên Sát nghe vậy thì sững sờ, sau đó phá lên cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy vẻ khinh thường: “Chỉ ngươi mà cũng xứng sao? Đánh thắng ta rồi hẵng nói!”
