Chu Thanh mắt say lờ đờ, lảo đảo vẫy tay, lè nhè đáp: “Ngộ, đốn ngộ…”
Lời còn chưa dứt, thân hình liền ngửa ra sau, cứ thế thiếp đi.
Nhị Đại Gia đứng dậy, sắc mặt phức tạp nhìn Chu Thanh, trong mắt có kinh ngạc, có nghi hoặc, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.
Giờ phút này lão đâu còn chút dáng vẻ say rượu nào.
“Thiên kiêu cái rắm, ngươi đúng là một yêu nghiệt, ta hận không thể lập tức đưa ngươi đến biên giới, tìm lão già Hiên Viên Sóc kia hoàn thành giao ước!”
