Lộc Dao Dao dường như nghĩ tới điều gì, buột miệng nói ra, nhưng lập tức im bặt.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chu Thanh, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta hiểu, nhưng Chu sư huynh, có lẽ huynh không tin, ta từng thấy ghi chép về chiếc gương này trong một cuốn cổ tịch.”
“Ngươi từng thấy?” Chu Thanh kinh ngạc.
Lộc Dao Dao gật đầu, dù sao nàng từng dùng nó soi gương chải đầu, còn là do huynh giúp ta chải.
“Vâng, mặt gương của nó dường như đã rơi mất tại một ngọn núi tuyết màu đen, còn cụ thể là ở đâu thì ta không biết!”
