Trong nhã thất, ánh nến lay động.
Tư Không Diễm chậm rãi tháo mặt nạ, để lộ một gương mặt quen thuộc, sau đó mỉm cười với Chu Thanh.
Chu Thanh lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Lâm Tẫn từng tồn tại trên gương mặt này.
Thế nhưng, nụ cười ấy trong trẻo thuần khiết, dường như chưa từng có bất kỳ đổi thay nào.
Dù chưa từng thấy dung mạo thật của Lâm Tẫn, nhưng trong lòng Chu Thanh vẫn dâng lên một nỗi bi thương khó tả.
