Hắn đột ngột lấy ra một chiếc ghế gỗ điêu hoa, cười lạnh nói: “Còn nhớ năm đó ngươi đến phủ của ta tìm đại sư huynh của ngươi, đã từng ngồi lên chiếc ghế này không? Đây chính là thứ ngươi đã trực tiếp chạm vào, ta giữ gìn rất cẩn thận.”
“Cho nên, bây giờ lập tức lùi lại, nếu không…”
Chu Thanh khẽ nheo mắt, trong lòng thầm thấy lạnh lẽo.
Không ngờ từ lúc đó, gã này đã ngấm ngầm bày bố, quả là tâm cơ cực sâu.
Tâm cơ bực này, thật khiến người ta không rét mà run.
