“Từ khi ngươi dùng ‘Phần Tâm Thực Cốt Diễm’ với ta, thân phận đã bại lộ, hà tất phải giấu đầu hở đuôi, chỉ làm mất đi thân phận của ngươi mà thôi.”
Sau vài lần đối đầu rồi tách ra, Thẩm Hàn Y lạnh giọng cất lời, thanh âm như hàn băng vạn năm, đâm xuyên hư không.
Trong màn sương đen truyền ra tiếng cười khàn khàn, tiếng cười mang theo vài phần cố ý hoang mang: “Phần Tâm Thực Cốt Diễm gì cơ? Ngươi đang nói gì vậy, sao ta lại nghe không hiểu?”
Lời còn chưa dứt, màn sương đen đột nhiên bùng lên.
Một cốt trảo trắng hếu đột nhiên xé rách hư không, đầu móng vuốt quấn quanh ngọn lửa xanh u ám quỷ dị, mang theo uy thế xé nát đất trời, trực tiếp vỗ thẳng xuống đầu Thẩm Hàn Y!
