Tại Hộ Long sơn mạch, cách Cửu Lê Hoàng Đô hàng chục vạn dặm, giờ phút này, vòm trời nứt toác, mặt đất rung chuyển.
Triệu Mục Dã toàn thân đẫm máu, trên làn da màu đồng cổ, mỗi một đạo chiến văn đều như ngọn lửa hừng hực, nóng bỏng mà cuồng bạo.
Hắn đứng trên đỉnh một ngọn núi đã sụp đổ, dưới chân đá vụn lăn dài, dung nham phun trào, nhuộm đỏ cả một vùng trời trăm dặm.
“Chạy à, sao không chạy nữa?”
Bốn bóng người đạp không mà đến, dẫn đầu là một lão giả áo tím tay cầm thanh đồng chiến mâu, cười khẩy nhìn Triệu Mục Dã.
