Giọng của ông không lớn nhưng lại truyền rõ vào tai mỗi người.
Liễu Huyền Thương nghe vậy, trong mắt thoáng qua một tia khác thường khó mà nhận ra.
“Phụ thân!” Ba người thấy Thẩm Thương Hải xuất quan, lập tức mừng rỡ, vội bay lên, cung kính vây quanh lão giả.
Liễu Huyền Thương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hàn quang nhưng không ra tay nữa.
Ánh mắt Thẩm Thương Hải quét qua những cột sáng vẫn đang tàn phá, ông khẽ lắc đầu thở dài: “Có thể bố trí cấm chế có chủ đích như vậy mà không kinh động đến bất kỳ ai, xem ra nàng dâu này của ta cũng đã dụng tâm lắm.”
