Nhưng đã quá muộn.
Tiêu Vân Hải chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một bàn tay thon dài hữu lực đã siết chặt yết hầu hắn.
Bàn tay kia nhìn như tùy ý siết chặt, nhưng lại khiến toàn thân linh lực của hắn tức khắc ngưng đọng, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
“Ngươi...” Tiêu Vân Hải trong mắt tràn đầy kinh hãi, trong cổ họng nặn ra mấy âm tiết đứt đoạn.
Chu Thanh ánh mắt lạnh băng, năm ngón tay khẽ siết chặt.
