“Những kẻ có mục đích không trong sáng, bọn ta rất không hoan nghênh, đương nhiên, điều này cũng có thể khiến tất cả những gì hắn thấy đều là mặt tươi sáng nhất, nhưng vậy thì đã sao, ở tuổi nào nên trải qua chuyện gì, bọn ta tự có cân nhắc.”
Nghe lời Phó Khôi, Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ gật đầu xưng phải, lại càng thêm ngưỡng mộ Trương Vạn Bảo có một người cha bảo bọc hắn tốt đến vậy.
Đối với những hành động ngây ngô gần đây của hắn, dường như bọn họ cũng đã hiểu ra phần nào.
Mà Trương Vạn Bảo nghe xong, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Phó Khôi tiếp tục nói: “Hai người các ngươi trông có vẻ không lớn hơn Vạn Bảo bao nhiêu tuổi, nhưng trưởng bối lại dạy dỗ các ngươi rất xuất sắc, ít nhất về mặt phẩm hạnh thì không có gì để chê. Vạn Bảo có thể quen biết các ngươi, là phúc khí của hắn.”
