Nơi đó, có một bóng người đang lao đến vun vút.
“Đó là… Chu Thanh của Thái Thanh Môn?”
Khi Tư Mã Yêu Cơ nhìn rõ dung mạo của người vừa tới, ả sững sờ trong giây lát, rồi mừng như điên, thậm chí còn vô thức liếm môi.
Đúng là không uổng công tìm kiếm, xem ra có kẻ đã chọn cùng một lộ trình với ả.
“Mạnh Hưng, Tống Nguyên, đây là món quà các ngươi từ cõi u minh đưa tới cho ta sao? Nếu đã vậy, ta cũng không khách sáo nữa!”
