Chu Thanh vừa đáp xuống liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, dù với tu vi hiện tại của hắn cũng không khỏi rùng mình một cái.
Nơi đây trời đất vô cùng âm u, trong bóng tối mờ mịt, ngay cả không khí cũng tựa như bị nhuộm thành màu mực, phảng phất từng luồng hàn ý khiến người ta hít thở cũng thấy ngột ngạt.
Phóng tầm mắt ra xa, lờ mờ trông thấy từng con thuyền cổ khổng lồ, dường như đến từ thời viễn cổ, lặng lẽ không một tiếng động mà lướt đi trên sa mạc.
Quanh thân chúng lượn lờ màn sương đen quỷ dị, thỉnh thoảng lóe lên vài đốm sáng xanh u ám, trên đó dường như còn có bóng người nào đó đang đi lại.
Đây là cảnh tượng xa nhất mà hắn có thể nhìn thấy.
