Sau khi nhìn nhau một cái, cả hai cất bước đi về phía lang kiều.
Chỉ vừa đi được vài bước, một bóng người chợt lướt qua không trung, nhưng rồi nhanh chóng quay lại, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, rồi khẽ “hử” một tiếng.
Hai người lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy vị mỹ phụ này khoác trên mình bộ trường bào màu lam nhạt có hoa văn băng giá, tựa như dòng sông băng đang chảy, tỏa ra từng luồng hàn ý.
Thanh ty như thác đổ, được vấn lên tùy ý, một cây trâm cài tóc hình lăng băng cắm nghiêng trong đó, càng tăng thêm vài phần khí chất lạnh lùng diễm lệ.
Dung mạo lại càng tuyệt mỹ, nhưng khí chất thanh lãnh toát ra từ khắp châu thân như muốn cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, lại khiến người ta phải chùn bước.
