Sương mù đen kịt tiêu tán, tiếng rồng gầm cũng dần dần biến mất.
Thân thể hắn chao đảo, loạng choạng lùi lại, sắc mặt trắng bệch như giấy, khoé miệng rỉ ra một tia máu tươi.
"Đây... đây sao có thể như vậy được?" Lục Kinh Hồng không thể tin nổi mà nhìn Chu Thanh.
Ngay cả đám người Hiên Viên Sóc cũng phải co rụt đồng tử.
Đây là ý cảnh gì mà lại bá đạo đến thế!
