Đối mặt với sự uy hiếp của hai vị Yêu hoàng, Lão Viên Hầu ưỡn thẳng tấm thân còng gập, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai kẻ kia, tựa như một lão tướng kiên cường trấn giữ trận địa, không hề sợ hãi.
“Hai vị đại nhân, lão Viên ta tuy tuổi đã cao, nhưng cũng biết điều gì là quan trọng nhất đối với Thái Yêu Sơn. Động phủ này liên quan đến sự tồn vong của tộc ta, tuyệt đối không thể giao ra.”
Lão Viên Hầu không hề có ý định lùi bước.
Giao Hoàng ở một bên hừ lạnh một tiếng, không khí xung quanh cũng theo đó mà rung chuyển.
“Lão Viên, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi cho rằng chỉ bằng vào Hắc Linh Phong của ngươi mà có thể ngăn được hai người bọn ta liên thủ sao?”
