Diêm Tiểu Hổ: “…”
Ta đúng là lắm lời.
Chu Thanh cũng vội nói: “Sư bá, thật không cần phải làm rùm beng như vậy, đệ tử cũng đâu có đi làm chuyện gì to tát.”
“Ngươi xứng đáng!” Tào Chính Dương nghiêm túc nhìn Chu Thanh.
Sau đó nhìn Mạc Hành Giản đang đắc ý, lỗ mũi gần như hếch lên trời, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, cùng đi thôi, ngoài ra, còn có bất ngờ nữa đấy.”
