Sáng sớm, Giang Mộc Bạch đã bị tiếng ồn ào đánh thức, hắn liếm liếm khóe môi, ừm, không phải mộng.
Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, không, không phải cảm giác tội lỗi, mà là nỗi sợ hãi sự trách phạt của sư phụ sau khi người biết chuyện.
Hắn nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, nghe giọng dường như là vị sư thúc kia. Hắn cẩn thận đẩy cửa, thấy sư thúc đang khoác vai nhị sư huynh nói gì đó, trên mặt nhị sư huynh là một biểu cảm mà hắn chưa từng thấy qua.
Cho đến khi sư phụ gọi nhị sư huynh đi làm công khóa.
Hắn cũng chuẩn bị đi quét đất, khi đi ngang qua sư thúc, nghe thấy y mắng một câu: "Lão ngoan cố."
