Phương Tri Ý nghênh thú Hoàng hậu mới, khắp cõi vui mừng.
Nghe hoàng đế gọi mình là nhạc phụ, khuôn mặt già nua của Tư Mã Từ rạng rỡ hẳn lên, không kìm được mà cùng hoàng đế uống thêm vài chén. Nhìn hoàng đế say khướt, lão có chút khinh thường, năm xưa lão cầm quân đánh giặc, tiểu tử này còn chưa ra đời mà đã dám so rượu với lão! Hôm ấy, trong cung náo nhiệt lạ thường, cũng đã lâu rồi chưa được náo nhiệt như vậy, nhưng trong mắt người ngoài, đêm nay càng giống một buổi gia yến của nhà Tư Mã.
Hoàng đế sớm đã say mèm, được thái giám đưa về tẩm cung, còn hỉ yến vẫn tiếp tục.
Đặt hoàng thượng say bí tỉ lên giường, mấy thái giám liền lui ra, hôm nay ở lại đây canh chừng chẳng có ích lợi gì, chi bằng ra yến tiệc hầu hạ, biết đâu còn được thưởng chút tiền.
Đợi tiếng bước chân xa dần, Phúc Hải lắc đầu, có chút hối hận vì đã lên thuyền giặc của hoàng thượng, bây giờ xem ra chẳng có chút phần thắng nào, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, y đành chấp nhận. Y quay người định tìm một chiếc chăn, lại thấy hoàng đế vừa nãy còn say khướt giờ đã ngồi ngay ngắn bên giường, hai mắt sáng ngời, đâu có vẻ gì là say rượu? “Hoàng…”
