Pháp Không lắc đầu nói: “Chuyện này liên quan đến vị trí chưởng môn của hắn, mà vị trí chưởng môn chính là tính mạng của hắn, tuyệt đối không thể nhường.”
“Sự tồn vong của Thiên Hải Kiếm Phái chẳng lẽ không liên quan đến tính mạng của hắn sao?” Chúc Lan Hinh không nhịn được khẽ hỏi.
Pháp Không cười nhìn nàng một cái, lắc đầu: “Trong mắt hắn, sự tồn vong của Thiên Hải Kiếm Phái không quan trọng bằng vị trí chưởng môn của hắn. Huống hồ, Thiên Hải Kiếm Phái dù sao cũng là một trong tam đại tông, triều đình sẽ không thật sự diệt Thiên Hải Kiếm Phái. Hắn tin chắc điều này, nên mới dám làm càn.”
Chúc Lan Hinh bừng tỉnh gật đầu.
Lãnh Phi Quỳnh thở dài một hơi nói: “Vớ phải một chưởng môn như vậy, Thiên Hải Kiếm Phái cũng thật xui xẻo.”
