Ninh Chân Chân khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thứ lỗi không tiễn xa.”
“...Cáo từ.” Hai người khó khăn ôm quyền.
Hai chữ vừa khô khốc vừa gượng gạo, khiến bọn chúng cảm thấy xa lạ, cảm thấy không giống chút nào với giọng nói thường ngày của mình.
Ninh Chân Chân khẽ gật đầu.
Hai người khó khăn xoay người, rồi liều mạng bỏ chạy, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, tốc độ đạt đến mức nhanh nhất trong đời bọn chúng.
