Khi ở bên ngoài, Chu Văn Tĩnh dường như cực kỳ chướng mắt Chu Hàn Hiên, vô cùng coi thường, đâu đâu cũng bới móc.
Nhưng khi nói chuyện trong thư phòng lại vô cùng bình tĩnh ôn hòa.
Hoàn toàn là hai thái độ trái ngược nhau.
Chu Văn Tĩnh chậm rãi nói: “Quan vị của ta cố nhiên là quan trọng, nhưng so với sự chiếu cố và để mắt của Thần Tăng thì chẳng đáng nhắc đến.”
Chu Hàn Hiên nói: “Phụ thân, Thần Tăng dù sao cũng là người Đại Càn, Bệ hạ rất kiêng kỵ, e rằng…”
