“Ha ha…” Chu Văn Tĩnh cười rộ lên, lắc đầu nói: “Thuở nhỏ ngươi sống có khổ cực không?”
“…Khổ.” Chu Hàn Hiên đáp: “Phụ thân, chính vì nhi tử thuở nhỏ sống quá khổ cực, nên không muốn Tuyên nhi cũng như vậy.”
“Vậy ngươi thấy có đáng giá không?” Chu Văn Tĩnh nói: “Nếu thuở nhỏ ngươi sống không khổ cực đến thế, hiện giờ còn có thể vào Hàn Lâm Viện sao?”
“…Nhi tử nghĩ dù không khổ cực như vậy, hẳn cũng có thể vào được Hàn Lâm Viện.” Chu Hàn Hiên chần chừ một lát rồi nói.
“Thật sự chắc chắn như vậy sao?” Chu Văn Tĩnh cười cười: “Ngươi thông minh, nhưng người thông minh trong thiên hạ này nhiều lắm, ngươi thật sự ưu tú đến vậy sao?”
