Chu Dương vội bước tới, dùng tay áo phẩy phẩy ghế đá, mặt dày cười hì hì: “Sư bá.”
Pháp Không liếc hắn một cái, lắc đầu ngồi xuống.
Từ Thanh La ngồi xuống bên cạnh y, cười ngượng ngùng: “Sư phụ, người biết cả rồi sao?”
“Hư Không Diệu Hữu Kinh?” Pháp Không hừ một tiếng: “Không thấy quá tham lam sao?”
“Sư phụ, không phải tham lam, mà là hiếu kỳ thôi.” Từ Thanh La nói: “Hư Không Diệu Hữu Kinh này quả thật rất lợi hại, không uổng công chúng ta hao tâm tổn trí.”
