Bên ngoài đại điện, chúng đệ tử Thiên Hải Kiếm Phái đứng chật ních, từ cao thủ đỉnh phong các mạch cho đến đệ tử mới nhập môn, phân chia rõ ràng thành mười hai hàng, nhìn qua là thấy rõ.
Lãnh Phi Quỳnh đứng trên bậc thềm đại điện, ánh mắt lạnh lẽo, thần sắc đạm mạc, tựa như một pho tượng tiên nữ sừng sững.
Chúng đệ tử hiếu kỳ nhìn lại, đối với sự xuất hiện của Lãnh Phi Quỳnh vừa bất ngờ lại vừa mừng rỡ, sau đó lại có chút phẫn nộ, nhưng cũng xen lẫn sự thân quen.
Lãnh Phi Quỳnh từ trước vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bọn họ đều đã quen thuộc cử chỉ, lời nói, từng ánh mắt, thậm chí cả ngữ khí khi nàng cất lời.
Khi Triệu Thiên Quân làm chưởng môn trước đây, hắn học theo nàng đứng trên bậc thềm, nhưng bọn họ đều cảm thấy gượng gạo.
