Đầu tiên là hơn mười kỵ binh trinh sát của Bạch Hổ doanh, giáp đen tua đỏ, tốc độ ngựa không nhanh, rõ ràng là đang dẫn đường. Ngay sau đó, một chiếc mã xa mui xanh chậm rãi lăn bánh ra khỏi màn bụi, bên cạnh xe là ba kỵ sĩ song hành—người ở giữa vận một thân thanh sam, không mặc giáp trụ, chính là Lâm Trần; bên trái, Chu Năng trong bộ võ phục Bá tước, cười toe toét; bên phải, Triệu Hổ tay đặt lên đao, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Tiếp theo sau là hơn trăm kỵ binh thân vệ, đội hình chỉnh tề, tiếng vó ngựa dồn dập nhưng không hề hỗn loạn. Cuối cùng của đoàn xe, còn có một chiếc mã xa đơn sơ, rèm cửa sổ buông thấp, không rõ người ngồi bên trong là ai.
Từ xa, Lâm Trần đã thấy đám người đen kịt cùng nghi trượng rực rỡ phía trước. Hắn khẽ kẹp bụng ngựa, tăng tốc, đến cách trăm bước thì lật mình xuống ngựa, nhanh chóng bước tới.
Nhậm Thiên Đỉnh cũng đã bước ra khỏi đám đông.
“Thần Lâm Trần, phụng chỉ đông chinh trở về, may mắn không làm nhục mệnh!” Lâm Trần vén áo muốn quỳ.
