TRUYỆN FULL

[Dịch] Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Cộng Lại

Chương 188: Hạ lệnh bắt giữ, Chấp Pháp Đoàn giáng lâm!

Hửm?

Khương Đạo Huyền lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn không ngờ rằng mình lại kích hoạt nhiệm vụ mới vào lúc này.

Chỉ là, có phần thưởng miễn phí vẫn tốt hơn là không có gì.

Khương Đạo Huyền nhanh chóng thu liễm tâm thần, tiện tay lấy ra Mẫu Tộc Lệnh.

Mở chức năng bản đồ, thông qua Thương Ngô Lệnh định vị, trong chớp mắt đã tìm thấy vị trí của Khương Vĩnh An.

Ngay sau đó, không chút chần chừ, hắn lập tức tỏa ra Thái Âm Thần Thức, bao phủ toàn bộ Thương Ngô Sơn.

Đầu tiên là truyền tọa độ đến não hải của các thành viên Chấp Pháp Đoàn.

Lệnh cho bọn hắn lên đường, bắt giữ Khương Vĩnh An, mang về gia tộc!

Sau đó.

Để cho chắc chắn, Khương Đạo Huyền lại dùng Thái Âm Thần Thức tìm đến Khương Thần.

“Thần nhi, kẻ này cấu kết với người ngoài, tiết lộ công pháp của tộc ta, nay ngươi lập tức lên đường, mau chóng bắt gã về đây!”

Giọng nói vang lên trong đầu Khương Thần, đồng thời còn kèm theo tọa độ cụ thể và thông tin cá nhân.

Khương Thần theo bản năng sững sờ, nhưng sau khi hoàn hồn, đôi mày hắn không khỏi dựng đứng, một cơn thịnh nộ dâng trào!

Hắn xem vinh quang gia tộc như mạng sống, sao có thể chịu đựng được có tộc nhân không biết ơn, lại còn cấu kết với người ngoài, bán đứng gia tộc?

Huống hồ, kẻ này còn là tộc nhân cùng hắn dời đến từ thành Ổ Đán!

Giờ phút này, Khương Thần cảm nhận được một cảm giác bị đâm sau lưng mãnh liệt, càng cảm thấy hổ thẹn!

Mấy tháng qua, chưa từng nghe nói có người bán đứng gia tộc.

Nay lần đầu tiên nghe nói, lại còn là từ miệng tộc trưởng đại nhân, hơn nữa còn là tộc nhân của Thiên Xu nhất mạch!

Cơn giận cuộn trào trong lồng ngực.

Khương Thần siết chặt song quyền, trầm giọng nói: “Xin tộc trưởng yên tâm! Lần này ta nhất định sẽ bắt cái thứ ăn cây táo rào cây sung này về gặp ngài!”

“Vậy thì đi đi.”

“Tuân mệnh!”

Khương Thần lĩnh mệnh.

Rồi không chút do dự, lập tức rời đi, bay về phía mục tiêu!

..........

Cùng lúc đó.

Bên kia.

Trong thạch thất.

Thấy Khương Vĩnh An cúi đầu, mãi không chịu mở miệng, Khương Cư Kiệt không khỏi sốt ruột.

Phương pháp tu luyện Thuần Dương Công này, ngươi muốn nói thì mau nói đi, cớ gì phải câu giờ như vậy?!

Gã thầm mắng trong lòng, ánh mắt cũng càng thêm âm u.

Đến nước này, gã chỉ cho rằng đối phương tạm thời đổi ý, muốn nhân cơ hội nâng giá!

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Khương Cư Kiệt lập tức trở nên lạnh lẽo hơn nhiều: “Phần sau của công pháp đâu?!”

Bị tiếng nói tác động, Khương Vĩnh An giật mình tỉnh lại, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Gã vô thức định mở miệng, đọc thuộc lòng khẩu quyết công pháp.

Nhưng lời vừa đến bên môi, lại đột nhiên tắc nghẹn.

Đồng tử Khương Vĩnh An co rụt lại, mặt đầy vẻ khó tin, trong mắt càng tràn ngập sự kinh hãi!

Giờ phút này, gã kinh ngạc phát hiện, mình lại hoàn toàn không nhớ nổi nội dung của môn công pháp này!

Một chữ cũng không nhớ ra!

Thậm chí ngay cả tên công pháp cũng quên mất!

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?!

Sắc mặt Khương Vĩnh An tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh!

Tim đập thình thịch, gã cảm nhận được một nỗi sợ hãi tột cùng!

Nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ những điều không rõ!

Gã thực sự không thể tưởng tượng được, chỉ trong vài hơi thở, mình đã quên sạch nội dung công pháp!

Lúc này, thấy Khương Vĩnh An vẫn không định mở miệng.

Gân xanh trên trán Khương Cư Kiệt nổi lên, hai nắm đấm siết chặt.

Sức chịu đựng của gã đã đến giới hạn!

Cho đến khi không thể nhịn được nữa, gã liền gầm lên: “Tiểu tử, không hiểu tiếng người phải không? Ta nể mặt ngươi, gọi ngươi một tiếng thiếu gia, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng mình là thiếu gia rồi hả?!”

“Sự kiên nhẫn của ta có hạn, cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau nói ra phần sau của Thuần Dương Công!”

Giọng nói vang lên, đã ẩn chứa một tia sát ý!

Cảm nhận được điều này, nỗi sợ hãi trong lòng Khương Vĩnh An lập tức dâng lên đến cực điểm.

Hai chân gã mềm nhũn, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, mặt úp xuống sàn.

Nằm trên mặt đất lạnh buốt.

Gã sợ đến toàn thân run rẩy, thậm chí còn són ra thứ ô uế vàng trắng, tỏa ra một mùi hôi thối đến buồn nôn.

Khương Vĩnh An hoảng hốt ngẩng đầu, thấy sắc mặt Khương Cư Kiệt càng lúc càng sa sầm.

Gã lập tức mất hết vẻ thiếu gia, run rẩy nói: “Ta.... ta quên rồi.”

“Quên rồi?”

Khương Cư Kiệt sững sờ.

Rồi cơn giận càng bùng lên: “Ngươi đang đùa giỡn với ta đấy à?!”

Gã sao có thể dễ dàng tin lời của đối phương?

Chỉ cảm thấy đối phương vẫn đang trêu đùa mình!

Nhìn ánh mắt gần như muốn giết người của đối phương, Khương Vĩnh An vội vàng co rúm người lại, cúi đầu, lắp bắp nói:

“Ta quên thật mà, ta.... ta cũng không biết tại sao nữa, rõ ràng vừa nãy còn nhớ rất rõ.....”

Giờ phút này, Khương Vĩnh An thật sự có nỗi khổ không nói nên lời.

Gã chưa bao giờ gặp phải tình huống kỳ lạ đến thế này.

Trớ trêu thay, gã lại không biết phải giải thích thế nào để đối phương tin tưởng.

Nghe vậy, Khương Cư Kiệt lộ vẻ hồ nghi.

Đối phương đã bị mình dọa thành ra thế này, xem ra cũng không giống nói dối.

Vậy rốt cuộc là tình huống gì?!

Đang lúc nghi hoặc, một loạt tiếng bước chân đột nhiên vang lên!

Hửm?

Khương Cư Kiệt nhướng mày.

Trong lòng gã lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành, như thể tai họa sắp ập đến.

Gã nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy hơn mười nam tử mặc trường bào chế thức, hông đeo trường kiếm bước vào!

Chỉ liếc một cái, Khương Cư Kiệt đã không khỏi giật nảy mình.

Gã kinh ngạc phát hiện, khí tức tỏa ra từ những người này không nghi ngờ gì đều là Tiên Thiên Cảnh!

Hơn nữa, người yếu nhất trong số đó cũng đã đạt tới tu vi Tiên Thiên Cảnh lục trọng!

Phải biết rằng ngay cả bản thân gã cũng chỉ mới có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, không thể nào so sánh được.

Những người này rốt cuộc từ đâu ra?

Khương Cư Kiệt đang định mở miệng thì giọng của Khương Vĩnh An đột nhiên vang lên:

“Chấp Pháp Đoàn? Ha ha ha, trời không tuyệt đường người, ta Khương Vĩnh An hôm nay mệnh không nên tuyệt!”

Nói xong, gã chỉ tay về phía Khương Cư Kiệt.

“Kẻ này vừa rồi muốn mưu hại ta, các ngươi mau ra tay, thay ta giết gã!”

Khi Chấp Pháp Đoàn có mặt, Khương Vĩnh An cũng lấy lại được sự tự tin.

Nghĩ đến nỗi nhục vừa phải chịu, gã lập tức muốn mượn tay Chấp Pháp Đoàn để giết chết Khương Cư Kiệt, bắt đối phương phải trả giá!

Lúc này, Khương Cư Kiệt nghe rõ những gì Khương Vĩnh An nói thì lập tức sững sờ.

Sau một thời gian dò hỏi, gã đương nhiên hiểu Chấp Pháp Đoàn của Khương gia ở Thương Ngô là một đám người đáng sợ đến mức nào.

Cũng chẳng trách người bên trong ai nấy đều mạnh đến vô lý!

Chỉ là ngoài sự kinh ngạc, trong lòng gã lại dâng lên nỗi nghi hoặc tột độ.

Vị trí của thạch thất có thể nói là vô cùng bí mật.

Hơn nữa, mình cũng không gây ra động tĩnh gì bên ngoài, không đến mức để lộ nơi này.

Vậy những người này làm sao tìm được đến đây?

Chẳng lẽ......

Khương Cư Kiệt lặng lẽ nhìn Khương Vĩnh An.

Chẳng lẽ là tiểu tử này đang gài bẫy ta?

Nỗi nghi ngờ vừa mới dấy lên.

Ngay lập tức đã tan biến!

Chỉ thấy đội trưởng của tiểu đội Chấp Pháp Đoàn dẫn đầu trầm giọng nói: “Khương Vĩnh An, chuyện ngươi cấu kết với người ngoài, tiết lộ công pháp trong tộc, nay đã bị bọn ta biết được, giờ thì, ngươi hãy theo bọn ta về một chuyến đi...”

Lời vừa dứt.

Nụ cười trên mặt Khương Vĩnh An lập tức cứng đờ.

Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng, những người này không phải đến để cứu mình, mà ngược lại là đến để bắt mình