Tiếng nói của Hứa Cốc như búa tạ giáng xuống, dấy lên làn sóng phẫn nộ của những người còn sống sót.
“Hứa Cốc, ngươi là kẻ lòng lang dạ sói, lấy oán báo ơn!”
“Ngươi đã phụ lòng dưỡng dục của Vương trưởng lão!”
“Khi ngươi còn nhỏ, phụ mẫu đều mất, lưu lạc đầu đường, suýt chết cóng trong ngõ hẻm, chính Vương trưởng lão thấy ngươi đáng thương mới mang ngươi về.”
“Ông ấy thu nhận ngươi vào tông môn, cho ăn ngon mặc đẹp, còn dạy ngươi công pháp, sao ngươi có thể báo đáp ân tình của ông ấy như vậy?!”
