“Thương Ngô Sơn, nhìn vẻ thần dị kia, đã thoát ly phàm tục, trở thành phúc địa, nếu có thể vào đó tu hành, ắt sẽ được sự bán công bội.”
“Chỉ tiếc là ngọn núi này cấm chế dày đặc, người không phải Khương thị thì không được vào, xem ra chúng ta cũng chỉ đành vọng sơn hưng thán mà thôi.”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Toàn bộ sơn thể Thương Ngô Sơn được kim quang bao phủ, tỏa ra vẻ thần thánh và uy nghiêm.
