Lạc dần hồi phục tri giác trong cơn choáng váng hoa mắt, nhưng trong đầu vẫn mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu. Hồi lâu sau, nàng mới miễn cưỡng gom lại ý thức, ngay sau đó liền phát hiện mình đang nằm trên một khoảng đất trống tựa như quảng trường nhỏ.
Ánh sáng trời rực rỡ, không khí trong lành, trong tầm mắt có thể thấy vô số… những ngôi nhà hình thù kỳ dị. Xa xa có tiếng gió và tiếng động từ một công trường nào đó không rõ, gần đó thì toàn là tiếng líu lo.
Đầu nàng lại choáng váng một chút, rồi nàng thấy hai đứa trẻ nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh mình, cúi đầu dùng đôi mắt to tròn hiếu kỳ đánh giá nàng. Lại có mấy hồng nhãn tiểu ải tử (phân thân của tà ác tiểu ải tử) đang đứng cạnh đầu nàng, cúi đầu dùng đôi mắt cá chết đáng sợ và tà ác (Lạc cho là vậy) nhìn chằm chằm nàng.
Lạc lập tức rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo, tức thì lật mình bật dậy: “A!”
Đám trẻ con xung quanh lập tức “oa” lên kinh ngạc, trong đó mấy đứa nhìn cùng lắm tuổi học sinh tiểu học bắt đầu hưng phấn vỗ tay, còn mấy đứa lớn hơn một chút thì đi về phía này. Một cô gái lớn tóc vàng như thác nước, thậm chí ngọn tóc còn kéo lê trên đất, hớn hở nói lớn với người bên cạnh: “Ta đã nói không cần tạt nước lạnh mà! Lão ca ném tới chắc chắn là kẻ mệnh cứng…”
