Điện thoại reo một lúc lâu, đối phương mới nhấc máy, Vu Sinh cảm thấy âm thanh trong ống nghe hơi ồn ào, rồi vài giây sau mới nghe thấy giọng của vị nhân ngẫu kia truyền vào tai.
Giọng Mã Lâm vẫn như trước, tao nhã và đoan trang: "Dạ an, thưa ngài 'Thợ Săn Thiên Sứ' đáng kính, ta có thể làm gì cho ngài?"
Vu Sinh nghe đối phương hỏi thăm tao nhã lễ phép như vậy mà có chút cảm động, bất giác ngẩng đầu nhìn tiểu nhân ngẫu đang đứng trên bàn đẩy chiếc đĩa trống mà Hồ Ly vừa liếm sạch chạy khắp nơi, vừa lảm nhảm Hồ Ly ăn khỏe vừa cười khà khà ngốc nghếch ồn ào, thầm nghĩ mình cũng chẳng có yêu cầu gì quá cao, chỉ cần Ngải Lâm học được dù chỉ nửa phần phẩm chất từ tỷ muội của nàng thôi thì cũng không đến nỗi như bây giờ, ba câu đã có thể khiến người ta tăng huyết áp lên hai trăm...
Kết quả là hắn vừa liếc mắt một cái, Ngải Lâm liền đột nhiên dừng lại, giơ tay chỉ về phía này: "Ngươi nhìn gì đó? Gọi được điện thoại chưa?"
Vu Sinh thở dài, đi thẳng vào vấn đề với người trong điện thoại: "Bọn ta đã tìm thấy thân thể nguyên bản của Ngải Lâm rồi."
