Ý thức của Vu Sinh phiêu đãng trong một vùng bóng tối vô biên vô tận, cảm giác hư vô và áp bức quen thuộc đó lặng lẽ chảy trôi nơi bờ vực tri giác của hắn. Tư duy của hắn trở nên chậm rãi vô cùng, trong "thế giới sau khi chết" vừa cô tịch vừa quen thuộc này, hắn thậm chí còn bắt đầu cảm thấy có chút hưởng thụ sự tĩnh lặng này.
Có thể nói... chuyện xảy ra chẳng có gì hồi hộp.
Con ác lang to hơn cả một căn nhà lao xuống, Vu Sinh lập tức mất mạng, thời gian cầm cự chẳng lâu hơn con sóc kia là bao.
Dĩ nhiên, chuyện kết thúc nhanh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do Vu Sinh hoàn toàn không né tránh, không những không tránh, hắn thậm chí còn chủ động dâng mình lên — dâng lên máu của hắn, thịt của hắn, linh của hắn, và... tất cả niềm vui sướng cùng sự hiếu kỳ thuần túy mà nóng bỏng.
Hắn yên lặng nằm trong bóng tối sau khi chết.
