Yêu hỏa xanh u lam trải dài dưới chân hắn, cây cối cao lớn vặn vẹo đổ rạp bên cạnh, tiếng Hồ Vĩ Phi Đạn xé gió rít lên chói tai thấu trời xanh. Hoàng hôn chẳng biết tự lúc nào đã tan biến, màn đêm phản chiếu ánh lửa ngút trời. Bầy sói từng đợt từng đợt từ bóng tối tràn đến, lại bị Hồ Ly bắn phá dồn dập, lần lượt đẩy lui.
“Ân công! Nhiều quá, đánh không xuể!” Hồ Ly bắt đầu cảm thấy đuối sức, nàng thấy có điều không ổn, lớn tiếng gọi Vu Sinh: “Hơn nữa lũ sói mới xuất hiện khó giết hơn lúc nãy nhiều, đánh mấy phát cũng không chết!”
“Không sao, chúng ta đến nơi rồi.”
Vu Sinh đầu cũng không ngoảnh lại, lời còn chưa dứt, hắn đã bước vào phạm vi ánh đèn ấm áp tỏa ra từ khung cửa sổ của căn nhà gỗ nhỏ.
Trong chớp mắt, tiếng sói tru xung quanh liền yếu dần.
