Trong phòng tiếp khách của Đông Lâu, Tiểu Hồng Mạo sau khi nghe Vu Sinh mang đến tình báo thì trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Mấy phút sau, nàng mới thở dài một hơi: "Sâu trong 'Đồng Thoại' có thể ẩn giấu một Thiên sứ Hối Ám, đây thật sự là tin xấu nhất mà ta nghe được trong những ngày này... Nói cách khác, cái 'bẫy' nhắm vào ta trong Bạch Sắc Triển Thính ngày đó, thật ra là đám giáo đồ tà ác kia đang cố gắng để 'chủ' của chúng thoát khốn?"
"Một lần thăm dò, nhưng khó mà nói lần sau sẽ là hình thức gì," Vu Sinh chậm rãi gật đầu, "Bây giờ nghĩ lại, thủ đoạn của chúng ở 'Bảo tàng' thật ra rất thô thiển, quá trình nghi thức hiến tế dẫn dụ ngươi mất kiểm soát tồn tại quá nhiều bất trắc, nhỡ đâu ngươi căn bản không thể đến được Bạch Sắc Triển Thính đã rút lui thì sao? Nhỡ đâu ngươi tối hôm đó tạm thời thay đổi chủ ý thì sao? Còn có những 'bảo an' sau khi bị kích hoạt thì đi lang thang khắp nơi... Bọn chúng chắn trước mặt ngươi, ta đoán chắc chắn đây không phải là tình huống mà đám giáo đồ tà ác kia muốn thấy."
"Cho nên chúng có thể chỉ đang thu thập một ít 'tư liệu', muốn thử xem dùng biện pháp dẫn dụ phân tập mất kiểm soát có thể lay chuyển cấu trúc của 'Đồng Thoại' hay không," Tiểu Hồng Mạo nhíu chặt mày, "Thành công thì tự nhiên là tốt, thất bại thì manh mối cũng sẽ đứt ở chỗ lão Trịnh... Nếu không phải năng lực 'Vong giả đối thoại' của ngươi quá mức ly kỳ, Đặc Cần Cục muốn điều tra sự việc đến đám giáo đồ Thiên Sứ kia cũng phải tốn một phen sức lực."
Vu Sinh gật đầu: "Thực tế bây giờ Đặc Cần Cục đã gặp phải phiền phức mới, bọn họ chỉ bắt được hai tên giáo đồ Thiên Sứ lộ diện kia, nghe nói nhân viên bắt giữ đã theo dõi ở Nam Thành kia rất lâu, cũng không phát hiện ra tung tích của thành viên khác... Xem ra vào ngày thứ hai sau khi ngươi còn sống đi ra từ bảo tàng, đám giáo đồ tà ác kia đã biết kế hoạch của mình thất bại rồi, tất cả mọi người đều tự mình cắt đứt liên lạc ẩn giấu đi, chỉ có hai tên lộ ra kia đại khái cũng không ngờ thông tin của mình sẽ bị tiết lộ sạch sẽ như vậy, cho nên không chạy thoát."
