Vài phút sau, Quốc vương nhàn nhã ngồi trên vai Pháp sư lang thang tỷ tỷ liếm vuốt, còn Kiếm khách trẻ, Mục sư thôn nữ và Người ẩn nấp bí ẩn (Tiềm hành giả) trong đội mạo hiểm giả thì vây thành một vòng tròn cách đó không xa, vừa hô lên những câu khó hiểu như "Vì mọi người trong thôn", "Đừng coi thường sự gắn kết của chúng ta", "Đây chính là sức mạnh của sự tin tưởng lẫn nhau", vừa đinh tai nhức óc đánh mèo.
Người không biết chỉ nghe tiếng động còn tưởng ba người kia đang tấn công Ma Vương thành.
“Mèo là vậy đấy, ‘thực thể’ cũng không ngoại lệ,” Quốc vương lười biếng ngẩng đầu nhìn Trịnh Trực đang muốn nói lại thôi ở bên cạnh, “ngươi cứu nó, nó sẽ phì hơi vào ngươi; ngươi khách sáo với nó, nó cũng sẽ phì hơi vào ngươi; ngươi không để ý đến nó, nó vẫn có thể phì hơi vào ngươi, nên đôi khi chi bằng đánh một trận — nhưng cũng chỉ có tác dụng ngay lúc đánh thôi, lần sau gặp lại nó vẫn sẽ phì hơi vào ngươi…”
Trịnh Trực nín nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được: “Nhưng ngươi cũng là một con mèo mà.”
“Ta là mèo ta cũng nói vậy — bởi vì sự khác biệt giữa mèo với mèo đôi khi còn lớn hơn cả giữa ngươi và ta,” Quốc vương vừa nói, vừa vươn mình ngáp một cái thật dài, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi người nàng pháp sư lang thang, sải bước thanh nhã đi về phía trước, “Được rồi được rồi, có thể dừng lại rồi, mức độ này hẳn là có thể thành thật giao tiếp rồi.”
