Tâm thái của Vu Sinh rất tốt.
Tâm thái của Bách Lý Tình lại phức tạp hơn nhiều.
Bà ngẩng đầu nhìn cây thủy tinh cùng những khe nứt thời không tựa như “quả cây” giữa tán lá, rồi lại cúi xuống nhìn Vu Sinh, đôi mắt xám nhạt không lộ cảm xúc, nhưng trong đầu lại không ngừng bão tố suy nghĩ —
Hai món “di sản” của thiên sứ hối ám cứ thế sừng sững chọc trời trước mắt bà, hơn nữa nhìn qua sinh trưởng tốt đến kinh ngạc. Thợ Săn Thiên Sứ duy nhất trên thế gian đã bảo thứ này vô hại, bà cũng chỉ đành nghe sao tin vậy. Giờ đây Vu Sinh còn nói với bà rằng xuyên qua những khe nứt giữa tán cây có thể quan sát được biên cảnh vũ trụ, thậm chí là nơi tụ họp của các Cổ Thánh Linh đã sớm đoạn tuyệt liên hệ với Nội vũ trụ — tin tức này mà chỉ cần lọt ra ngoài nửa câu từ Giao Giới Địa, bà thật sự không dám tưởng tượng lần nghỉ phép tiếp theo của mình sẽ là khi nào.
Dù sao đi nữa, đó chính là Thất Hương Hào — phương chu cuối cùng, cũng là phương chu ban sơ của thế giới này.
